Nguyễn Hoàng Đức với : “Nho giáo, chiếc xe
bò tăng tốc vào lịch sử hiện đại”

Mới đây tôi có
vài bài viết muốn tranh luận và đả phá thẳng vào giới Nho học. Điều đó cũng đã
gây nên một cuộc xới lộn nào đó, nhưng chủ yếu nằm bên dưới sân khấu, tức là
những comments, mà chưa có một bài nào chính thức bước lên đài để cọ xát chân
lý.
Tôi quan niệm
thế này, một người làm khoa học, sẽ thật xấu hổ khi hiếu thắng đòi đúng- sai
theo kiểu mình chiến thắng còn đối phương thì thất bại. Con người không ai có
đủ các sở trường, tôi là người không biết chữ Hán, việc chữ Hán nên để giành
cho các chuyên gia chữ Hán, vì “cái gì của Sê-da hãy đem trả Sê-da” thế mới là
văn hóa. Nhưng chữ Hán không phải là tất cả con đường đi đến chân lý, giống như
có nhiều chuyên gia đã bảo, không thể bàn về triết học mà không biết tiếng Đức,
họ đâu có hiểu triết học được bắt đầu từ Hy Lạp và chữ Hy Lạp. Vậy thì chỉ có
người Hy Lạp mới xứng đáng bàn về triết học thôi sao, than ôi, sau hàng nghìn
năm, chính ở Đức, Pháp, rồi Anh mới là những cánh đồng làm xum xuê triết học
của Hy Lạp với rất nhiều triết gia tên tuổi như Descartes, Kant, Hegel và
Bacon… Vậy thì cái tôi không biết tiếng Hán không ngăn cản tôi có được những
suy luận rồi phán đoán, cái là tổng tham mưu của mọi ngôn ngữ, cái cũng qui
định rằng dù anh học bất cứ thứ tiếng nào nếu anh không có bộ tham mưu thì anh
không thể là ông chủ suy tư được mà anh chỉ là những người nhặt nhạnh trích
chép của thư ký mà thôi . Trong những comments vừa qua, tôi thành thật cảm ơn
những người đã đồng cảm với mình, không phải đồng cảm vì tôi được khen, mà đó
là sự kính trọng những người nói có sách.
Trái lại, có
nhiều người nói đại loại “ông Đức dốt thế” , hoặc “ông nói phì cười” thì chẳng
thấy dẫn ra cứ liệu hay bằng chứng gì cụ thể. Trong những người phản bác tôi
mạnh nhất là ông Y Lan, nhưng tôi lại cảm phục ông vì ông đã làm được cái việc
rất khó đó là đưa ra lời xin lỗi cụ thể trong comment “Lời xin lỗi muộn màng” .
Về học thuật , tôi biết còn có cái phải học ông, nhưng tôi thấy cái khó hơn là
nên biết học ông cử chỉ rất đàng hoàng là biết xin lỗi, một thứ xin lỗi không
đơn giản là học thuật mà còn là một thái độ thiện chí, bao dung, nhắm về một
giá trị tổng quát bao trùm hơn. Chính vì lý do đó mà tôi đã cố tình viết những
lời này không phải trên comments mà vào bài viết chính thức của mình. Để học
tập và cám ơn ông.
Giờ tôi xin được
bàn về mấy điểm cụ thể sau, mong được rộng đường trao đổi trực tiếp với những
ai muốn trao đổi. Tôi sẽ đưa ra từng điểm, nếu ai thấy những điểm này chưa đủ hoặc
chưa thích hợp, xin đưa ra chính thức, tôi sẽ xin đáp lời.
Người Việt nói
“thế gian chuộng của chuộng công/ nào ai có chuộng người không bao giờ”, Vậy
muốn xem xét Nho giáo có thành tựu gì, chúng ta phải bàn trực tiếp vào hoa quả
của nó, chứ không thể cứ đại khái Nho giáo là hay lắm , tài lắm, đã có công nằm
dọc chiều dài lịch sử?
1- Rất nhiều
chuyên gia đã thừa nhận: thế kỷ 20 đã tiến bộ và phát triển bằng tất cả các thế
kỷ trước cộng lại. Điều này cũng không loại trừ Nho giáo.Thành tựu của Nho giáo
không thể bao gồm những lĩnh vực khoa học có những dường ray xe lửa khai phá
Trung Quốc và châu Á. Rồi còn tốc độ của máy bay và tên lửa nữa, chắc hẳn nó
phải nhanh hơn thời Nho giáo thịnh hành đến cả triệu lần. Thêm nữa lại còn các
sáng chế về thông tin như truyền hình, điện thoại di động hay internet chắc nó
nhanh hơn phi ngựa báo tin của Nho giáo một tỉ lần. Người đi bộ có tầm nhìn
chục mét, người phi công có tầm nhìn khoảng nghìn cây số. Tầm nhìn vài mét
chính là tầm nhìn của Nho giáo ngày xưa thua máy bay cả triệu triệu lần.
2- Đường lối
chính trị xuyên suốt của Trung Quốc là quân quyền và phụ quyền như “Quân xử
thần tử thần bất tử bất trung, phụ xử tử vong tử bất vong bất hiếu”. than ôi ,
trong gia đình mà người cha đã có thể phán xét con phải chết, thì làm gì vua
chúa chẳng có quyền ban cho người ta cái chết, nào thuốc độc, nào dây treo cổ…
chỉ vì một chữ húy kỵ có thể giết cả chín họ. Tàn ác đến thế là cùng! Còn ở
Việt Nam
vụ thảm sát ba họ nhà Nguyễn Trãi ở Lệ Chi Viên. Nhẫn tâm đến thế thì còn ai
đuổi kịp!
3- Lãnh tụ Tôn
Trung Sơn nói: Sách vở Trung Quốc (tất nhiên là hầu hết là Nho học) chỉ toàn
thấy đâm chém, hằn thù, tranh giành, giết chóc, nên càng đọc ít càng tốt. Không
đọc gì là tốt nhất. Còn nhà văn Lỗ Tấn, cha đẻ của văn học hiện đại Trung quốc
đã nói: Cái học của Nho giáo chỉ giỏi ăn thịt người.
4- Nho giáo và
Phong kiến tài giỏi ư? Người Trung Quốc hàng năm vẫn nhớ nỗi nhục, tại vườn hoa
Thượng Hải, đám thực dân chỉ có lực lượng bằng một phần trăm dân tộc khổng lồ
về dân số đã trưng biển thế này “Cấm chó và người Trung Quốc!”
5- Các học giả
phương Tây chính thức nói rằng: đa số các thủ đô và thành phố lớn của châu Á
đều nằm sâu trong đất liền, chứng tỏ người ta không chú trọng đến phát triển mà
chỉ lo phòng thủ.
6- Khi liên quân
có vài chục tay súng trường tiến vào Thiên An Môn để lật đổ Hoàng đế cuối cùng
của nhà Thanh, đám quan lại không ngoài ai khác chỉ có học vấn Nho học, vẫn với
tay lên bàn bốc que, để bói xem hung =cát thế nào. Rút cuộc việc bốc thẻ muốn
dựa dẫm vào trời đất đó, chẳng đấu nổi vài chục tay súng trường. Thật là quốc
sỉ! Lạc hậu đến nước ấy thì nuốt cả những lời than!
7- Thành tựu
khoa học, rồi quân sự, rồi tốc độ giao thông và truyền tin lạc hậu với thế giới
hiện đại từ hàng nghìn đến hàng triệu lần. Chỉ còn trông chờ vào chút thơ văn
tức cảnh sinh tình. Nào ta hãy xem. Nhà phê bình Hoài Thanh giỏi cả Tầu học lẫn
Tây học đã viết: “Thanh thế thơ Đường ở nước ta xưa nay bao giờ cũng lớn. Nhưng
vì cái học khoa cử, những bài thơ kiệt tác ngâm đi giảng lại lại hoài đã gần
như vô nghĩa. Nó chỉ còn là cái máy để đúc ra hàng vạn thí sinh cùng hàng vạn
bài thơ dở” ( Thi nhân Việt nam NXBVH 1995, tr 33). Thế là quá rõ, thứ thơ phú
ấm ớ đó không chỉ đúc ra vạn bài thơ dở, còn đúc ra cả vạn con người dở ẹc, từ
nhân cách đến học vấn không có mấy tấm gương cho người đời noi theo. Cả nghìn
năm làm thơ mà thua Thơ Mới kéo dài chỉ có hơn mười năm đến cả nghìn lần. Chứng
tỏ anh phải thua người ta đến cả triệu lần. Than ôi, ở đời khi đã thua kém nhau
cả triệu lần khác gì con côn trung so với con đại bàn thì nên lớn tiếng so sánh
kiêu hãnh làm gì?!
Người đời nói,
khi có việc mới biết lòng tin. Từ khi tôi đưa ra lời mời hãy viết một tiểu luận
để bàn trực tiếp, nhưng vẫn chỉ thấy toàn comments là comments, tuyệt nhiên
chưa có một người nào đủ dũng khí để bước lên đài. Than ôi mời lên sân khấu
biểu diễn thì không dám lên, cứ đòi bàn luận ở cánh gà hay chui xuống dưới để
chọc sàn, quả là lớp Nho học thật không đủ tư cách để đàng hoàng.
Nhân đây, tôi lại xin nhắc lại và
rút bớt tiêu chuẩn, chỉ cần ai đó muốn biểu hiện cái hay của Nho học hãy viết
một tiểu luận khoảng suýt soát một nghìn chữ thôi, đừng có biện hộ viết hay
không cần dài nhé, người có thiên kinh vạn quyển trong đầu thì một nghìn chữ
nhằm nhò gì?! Nhưng than ôi không biết có làm được không vì mấy ông Nho học chỉ
quen viết tứ tuyệt có bốn câu, câu đối hai câu, hành phi một câu… liệu có nắm
được xương cốt logic để viết nghìn chữ không?!
Nếu quí vị không thể viết được, thì trong một thời gian ngắn tôi buộc phải tuyên bố sự toàn thắng của kiến thức triết học và tư duy phổ quát tổng thể ở trên kiến thức lọ mọ tra trích của hủ nho nhiều lắm. Nếu không viết dược bài luận mà vẫn chỉ đòi chơi dưới sân khấu “chọc sàn”, thì tôi chỉ coi là người cửa dưới, không đủ tư cách để đối thoại.
Xin được thỉnh thị và học hỏi bằng tiểu luận chính thức! Cám ơn!
Nếu quí vị không thể viết được, thì trong một thời gian ngắn tôi buộc phải tuyên bố sự toàn thắng của kiến thức triết học và tư duy phổ quát tổng thể ở trên kiến thức lọ mọ tra trích của hủ nho nhiều lắm. Nếu không viết dược bài luận mà vẫn chỉ đòi chơi dưới sân khấu “chọc sàn”, thì tôi chỉ coi là người cửa dưới, không đủ tư cách để đối thoại.
Xin được thỉnh thị và học hỏi bằng tiểu luận chính thức! Cám ơn!
03/05/2011
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét