Giai đoạn cuối
thế kỷ XIX đầu thế kỷ XX là giai đoạn lịch sử Việt Nam có những biến đổi hết sức to
lớn. Thực dân Pháp xâm lược và biến nước ta thành xã hội thuộc địa nửa phong
kiến. Chế độ phong kiến Việt Nam
cùng với hệ tư tưởng Nho giáo ngày càng tỏ ra bất lực trước yêu cầu của công
cuộc chống ngoại xâm vì nền độc lập dân tộc. Trong bối cảnh đó, một số nhà tư
tưởng tiêu biểu, từ Phạm Phú Thứ, Đặng Huy Trứ, Nguyễn Trường Tộ, Nguyễn Lộ
Trạch… đến Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh,… đã thực hiện một bước chuyển tư
tưởng chính trị có ý nghĩa lịch sử to lớn. Từ sự phê phán hệ tư tưởng
phong kiến, các ông đã đề xuất tư tưởng canh tân vào cuối thế kỷ XIX và sau đó,
khởi xướng tư tưởng dân chủ tư sản vào đầu thế kỷ XX, tạo nên ảnh hưởng lớn đối
với xã hội Việt Nam.
Phạm Phú Thứ
Bằng việc phê
phán hệ tư tưởng phong kiến, các nhà tư tưởng đã đề xuất tư tưởng canh tân,
chuẩn bị từ bỏ hệ tư tưởng cũ và đi tìm con đường mới cứu nước, cứu dân. Vào
cuối thế kỷ XIX, nhận thấy Nho giáo đã đi vào con đường suy tàn, bất lực trước
yêu cầu của lịch sử, nhiều nhà tư tưởng tiến bộ đã đề xuất tư tưởng canh tân,
đổi mới nhằm chấn hưng đất nước, “Họ chính là những người đã trồng cái mầm khai
hóa trước tiên”. Trong trào lưu tư tưởng canh tân, Đặng Huy Trứ (1825 - 1874),
Nguyễn Trường Tộ (1830- 1871) là những nhà tư tưởng tiêu biểu nhất. Nguyễn
Trường Tộ là người viết rất nhiều bản điều trần gửi vua, quan nhà Nguyễn kêu
gọi đổi mới toàn diện đất nước. Theo ông, phải có sự canh tân đất nước, bởi
Thời đại nào
có chế độ ấy. Con người sinh ra thời đại nào cũng chỉ đủ làm công việc của thời
đại ấy mà thôi. Vậy thì người sinh vào thời xưa làm xong công việc của thời
xưa. Rồi dần dần thời thế đổi dời, làm sao có thể mãi mãi ôm giữ phép xưa mãi
được.
Về tư tưởng,
Nguyễn Trường Tộ là một nhà cải cách, ông coi ngôi vua là quý, chức quan là
trọng, không muốn thay đổi chế độ quân chủ mà muốn có một người cầm quyền đủ
khả năng dẫn dắt muôn dân tiến hành canh tân đất nước. Tuy nhiên, bên cạnh việc
đề cao chế độ quân chủ, Nguyễn Trường Tộ cũng nhận thấy vai trò của pháp luật
và cho rằng, vua cũng nên tự hạ mình để ghép vào vòng pháp luật. Ông viết:
Bề trên lo
giữ pháp độ, lo việc nước thì chỉ dùng người hiền, đã theo công lý giữ pháp
luật thì trên sẽ hợp điển chế không ai dị nghị, sự nghiệp không suy đốn.
Nguyễn Trường Tộ
Như vậy, trong
quan điểm của Nguyễn Trường Tộ, những yếu tố của tư tưởng dân chủ đã xuất hiện,
đan xen tồn tại với quan điểm Nho giáo, phản ánh sự dao động tư tưởng khi hệ tư
tưởng cũ lung lay, hệ tư tưởng mới chưa được xác lập. Với tư cách một nhà hoạt
động chính trị, cũng như Nguyễn Trường Tộ, Đặng Huy Trứ đã đề xuất tư tưởng
canh tân đất nước. Trước thực trạng đất nước suy vi, ông và nhiều nhà tư tưởng
canh tân khác cho rằng, cần phải bỏ lối học tầm chương trích cú của Nho học,
không thể chỉ dùng văn chương lý lẽ mà phải tiếp thu khoa học- kỹ thuật của
phương Tây để thúc đẩy sản xuất, làm cho dân giàu, nước mạnh. Ông viết: “Làm
cho dân giàu nước mạnh đâu phải là một việc chẳng cần lo toan nhiều” và “Làm
ra của cải, cái đạo lý lớn ấy là việc không thể coi nhẹ được”. Theo ông,
muốn tự cường đánh Pháp phải nhanh chóng thay đổi cách nghĩ, từ chỗ xem đạo
đức, lễ nghĩa là cái duy nhất, tối cao, bất biến đến phải thấy sản xuất của cải
vật chất cũng là đạo lý lớn. Vậy! Ông kịch liệt phản đối việc dùng lời lẽ, đạo
lý nhà Nho để xin giặc rủ lòng thương của phái cầu hòa, bởi nếu “chỉ dựa vào
đối đáp, ai là người có thể làm nguội lạnh được tim gan giặc”. Bên cạnh
việc phát triển kinh tế, Đặng Huy Trứ còn cho rằng, phải xây dựng nền quân sự
vững mạnh, bởi kinh tế và quân sự có mối quan hệ hữu cơ với nhau trong vấn đề
giữ vững độc lập dân tộc. Ông viết:
Cấy cày và
canh cửi là gốc của cơm áo. Nhưng nếu không hiểu việc binh để giữ lấy thì dù có
thừa thóc trong kho, thừa vải trên khung cửi cũng bị kẻ địch lấy đi.
Trong tư tưởng
Đặng Huy Trứ, quan niệm về dân là một nét mới khá nổi bật trong tư tưởng chính
trị Việt Nam
cuối thế kỷ XIX. Ông coi “dân là gốc của nước, là chủ của thần”; “Khí
mạnh của nước là lấy dân làm gốc”. Những quan niệm đó đánh dấu sự đổi mới
trong suy tư của dân tộc ta cuối thế kỷ XIX. Có thể nói, xu hướng cải cách xã
hội là xu thế tất yếu đặt ra cho dân tộc Việt Nam trong giai đoạn này. Các nhà tư
tưởng, như Đặng Huy Trứ, Phạm Phú Thứ, Nguyễn Trường Tộ, Nguyễn Lộ Trạch… đã
nắm bắt được xu thế đó và bước đầu tạo ra một bước chuyển trong tư tưởng chính
trị, từ tư tưởng quân chủ sang tư tưởng dân chủ, từ vương quyền sang dân quyền.
Nhưng do hạn chế bởi điều kiện lịch sử, lập trường và tầm nhìn, cũng như ảnh
hưởng khá sâu nặng của ý thức hệ phong kiến nên tư tưởng cải biến xã hội của
các ông chỉ mang tính chất cách tân, trong khuôn khổ trật tự của xã hội
cũ.
Đặng Huy Trứ
Tiếp thu tư
tưởng của các nhà canh tân cuối thế kỷ XIX, một số nhà tư tưởng đầu thế kỷ XX,
như Phan Bội Châu, Phan Châu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Nguyễn An Ninh,… tiếp tục
phát triển tư tưởng đó lên trình độ mới, cao hơn về chất. Các ông đã từ bỏ dần
hệ tư tưởng phong kiến, mạnh dạn đi tìm hệ tư tưởng mới cho dân tộc. Theo Phan
Bội Châu, hệ tư tưởng Nho giáo đã hết vai trò lịch sử và chỉ làm cho dân tộc ta
mất dần sức sống. Ông viết:
… nước Việt
Nam mơ màng đôi mắt ngủ, uể oải một thân bệnh, tôn quân quyền, ức dân quyền,
trọng hư văn, khinh võ sĩ, trộm cướp rình mò ở sân, mà vợ con say hát trong
nhà, chủ nhân nằm dài trên giường luôn luôn ngáp mỏi mệt. Than ôi! Nguy ngập
lắm thay!
Phan Châu Trinh
Còn nền Nho học
thì không thiết thực, tạo nên tầng lớp văn sĩ chẳng có mấy tác dụng đối với xã
hội:
Các triều
đình chuyên chế đã dùng khoa cử làm cái bẫy ràng buộc hào kiệt, tai mắt xóm
làng cũng chỉ chuyên chú đến trường thi, làm cho người ta sinh ra từ tám tuổi
trở lên đã vùi đầu, mờ mắt vì cái ngục tù bát cổ thi phú. Tiếng nói là văn sĩ,
chứ thực ra chỉ là một vật chết không biết cái gì, cũng không làm được trò gì.
Phan Bội Châu
Phan Châu Trinh
cũng cho rằng, do chế độ phong kiến đã thực sự thối nát, mục ruỗng, nhu nhược,
nên đã để cho quyền lực chính trị rơi vào thực dân Pháp. Bộ máy của chế độ phong
kiến là bù nhìn, như quân trên bàn cờ tướng: “Một ông tướng lác đứng trong
cung, Sĩ tượng khoanh tay chẳng vẫy vùng”. Tầng lớp Nho sĩ vẫn chìm đắm
trong hư văn, chưa kịp chuyển biến theo thời thế:
Việc đời nhìn
lại thấy chẳng còn gì, sông núi không còn nước mắt để khóc các bậc anh hùng.
Muôn nhà làm tôi tớ dưới ách cường quyền, nhiều người đang ngủ mê trong giấc
mộng văn chương bát cổ.
Là trí thức Tây
học, Nguyễn An Ninh cũng coi sai lầm lớn nhất là quá đề cao tư tưởng Nho giáo,
dẫn đến sự cản trở quá trình phát triển của lịch sử. Ông nói: “… suy tôn học
thuyết của Khổng Tử lên tới giá trị cao nhất về tinh thần, thì lại là một bước
khác, khó cho ta dấn tới được”. Không chỉ có vậy, việc nhào nặn tư tưởng
Khổng Tử theo quan điểm của các nhà Nho phong kiến cũng rất tai hại. Nhiều nhà
tư tưởng tiến bộ khác, như Trần Quý Cáp, Huỳnh Thúc Kháng, Lương Văn Can,… cũng
đã kịch liệt phê phán Nho giáo và chế độ phong kiến, thể hiện trong tư tưởng và
sự bất hợp tác với chế độ phong kiến.
Từ việc phê phán
chế độ phong kiến, các nhà tư tưởng đã tiếp thu tư tưởng dân chủ tư sản, học
tập kinh nghiệm các cuộc cách mạng tư sản Trung Quốc, Nhật Bản, bắt đầu xây
dựng những phạm trù dân chủ tư sản ở Việt Nam và phát động phong trào Duy Tân.
Ở phương Tây, tư
tưởng dân chủ được hình thành trên cơ sở kinh tế- xã hội của nó, nên mang tính
thuần thục, điển hình, phản ánh nguyện vọng, khát khao làm chủ xã hội của con
người. Mục đích của tư tưởng dân chủ tư sản ở phương Tây là vì lợi ích giai
cấp. Ở Việt Nam,
các nhà tư tưởng lựa chọn dân chủ tư sản là vì lợi ích của dân tộc: đi tìm con
đường cứu nước, giành độc lập tự do. Những người hấp thụ và truyền bá tư tưởng
dân chủ tư sản chủ yếu là tầng lớp sĩ phu được tư sản hóa trong hoàn cảnh giai
cấp tư sản Việt Nam
ra đời muộn và rất nhỏ bé. Cho nên, tư tưởng dân chủ tư sản ở nước ta có tính
đặc thù: không thuần thục, điển hình như ở phương Tây; các phạm trù dân chủ tư
sản vẫn chịu ảnh hưởng của Nho giáo và mang sắc thái văn hóa Việt Nam.
Mặc dù vậy, tư tưởng dân chủ tư sản ở Việt Nam đã được các nhà tư tưởng phác
họa những nội dung cơ bản, phản ánh sự vận động và phát triển tất yếu của lịch
sử tư tưởng.
Trước hết, về
mục đích cách mạng, các nhà tư tưởng đều thống nhất mục đích là cứu
nước, cứu dân, giành độc lập dân tộc. Phan Bội Châu viết:
Phan Bội Châu
lấy việc cứu quốc làm chủ nghĩa, cho nên muốn cho nước ta độc lập. Lại lấy việc
cứu dân làm chủ nghĩa, cho nên không muốn ngó thấy dân ta phải lầm than.
Đối với ông,
phải xóa bỏ chính thể quân chủ, vì đó là một chính thể rất xấu xa và phải đánh
đuổi giặc Pháp, khôi phục nước Việt Nam và thành lập nước Cộng hòa dân
chủ. Còn Phan Châu Trinh - người khởi xướng tư tưởng dân chủ tư sản ở Việt Nam
thì xác định rõ chủ đích của mình là đánh đổ chế độ phong kiến và đưa dân tộc
đi theo con đường dân chủ tư sản. Cuối thế kỷ XIX- đầu thế kỷ XX, vấn đề giành
độc lập dân tộc là nhiệm vụ hàng đầu của dân tộc ta. Vì vậy, có thể nói, tuy
bằng nhiều con đường cứu nước khác nhau, song các nhà tư tưởng đều hướng đến
độc lập dân tộc. Tư tưởng chính trị như vậy về cơ bản là đúng.
Thứ hai, về
phương pháp cách mạng, các nhà tư tưởng đề ra hai phương pháp: cách mạng
bạo động và đấu tranh ôn hòa. Phan Bội Châu cho rằng, thực dân Pháp là kẻ thù
không đội trời chung với dân tộc ta; chúng không cho dân tộc ta phát triển kinh
tế, mở mang văn hóa, giáo dục, đàn áp dã man mọi sự phản kháng, kể cả phản
kháng hòa bình nhất. Cho nên không thể sử dụng con đường hòa bình để giành độc
lập dân tộc, mà chỉ có sự lựa chọn duy nhất là phương pháp bạo động. Ông viết:
Vẫn biết bạo
động với tự sát đều là việc làm của những kẻ kiến thức hẹp hòi, không biết lo
xa, nhưng nếu sự thể buộc tự sát, thà rằng xoay ra bạo động mà chết còn hơn. Vì
cứ bạo động may ra còn trông được có chỗ thành công trong muôn một. Huống gì
tôi đã suy đi tính lại, lúc nầy bỏ sự bạo động ra không còn có việc gì đáng làm
hơn nữa.
Ông coi cách
mạng bạo lực là một vấn đề cơ bản. Có thể nói, Phan Bội Châu là người đầu tiên
xây dựng một hệ thống lý luận sơ khai về bạo lực cách mạng.
Nguyễn An Ninh
Nguyễn An Ninh,
mặc dù theo phái đấu tranh ôn hòa, nhưng cũng nhận thấy vai trò của cách mạng
bạo động. Ông viết: “Một dân tộc không biết cầm súng là một dân tộc không
thể lánh nổi ách nô lệ”. Phan Châu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng,… là những người
theo phái ôn hòa. Theo Phan Châu Trinh, bạo động là chết, bởi nhân dân “không
có chỗ nương thân, không có khí giới mà dùng, không có tiền của mà tiêu,… quyết
không thể sống nổi trong cái thế giới này, lại còn chống cự được với ai nữa”.
Phan Châu Trinh chủ trương sử dụng phương pháp đấu tranh hòa bình đòi dân sinh,
dân chủ một cách công khai với mục đích trông dân có trí, dân có đường sống.
Thứ ba, vấn
đề vị trí và vai trò của nhân dân cũng đã được các nhà tư tưởng quan tâm.
Cuối thế kỷ XIX, trong tư tưởng canh tân, Đặng Huy Trứ coi dân là gốc của nước,
là chủ của thần; khí mạnh của nước là lấy dân làm gốc. Tư tưởng này là một
trong những cơ sở, tiền đề giúp Phan Bội Châu phát triển quan điểm dân là chủ
nước, nước là của dân. Ông cho rằng, vua phải lấy dân làm trời, dân chính là
trời của kẻ đứng đầu cai trị nước; rằng, một nước có ba điều quan trọng là nhân
dân, đất đai, chủ quyền, trong đó nhân dân đứng thứ nhất. Tư tưởng này
chống lại tư tưởng tôn quân quyền, đối lập hoàn toàn với quan điểm Nho
giáo đương thời. Nói về vai trò của nhân dân, Phan Bội Châu nhấn mạnh: “dân
ta là chủ nước non”; “nước ta hẳn là gia tài tổ nghiệp của dân ta rồi, bỏ mất
nó là do dân ta, thì thu phục lại nó tất cũng phải do dân ta làm” và
“nước được cường thịnh là nhờ có nhân dân”. Có thể nói, quan niệm “dân
vi bản- dân là gốc” đã được Phan Bội Châu nâng lên một trình độ cao
hơn- dân không chỉ là gốc, mà còn là chủ nước, là khí mạnh dân tộc, là chủ thể
cuộc cách mạng giành độc lập dân tộc. Tương tự, Nguyễn An Ninh cũng đã khẳng
định: “Chính nhân dân tạo lập nhà vua, và không phải vua lập ra dân”, “trên
mảnh đất An Nam này, dân là vua chứ không phải người ngồi trên ngai vàng”.
Quan điểm dân là chủ nước, nước là nước của dân là một bước chuyển tư tưởng căn
bản từ quân chủ sang dân chủ. Đây là một điều mới mẻ trong suy tư chính trị đương
thời, là một bước tiến vượt bậc so với suy tư chính trị phong kiến. Để thực
hiện quyền dân chủ, các nhà tư tưởng chủ trương: khai dân trí, chấn dân khí,
hậu dân sinh! Trong hệ thống tư tưởng chính trị của các nhà tư tưởng dân
chủ tư sản cũng đã hình thành quan niệm về một mô hình chính thể. Phan Bội Châu
cho rằng, phải xóa bỏ chính thể quân chủ, xây dựng chính thể dân chủ cộng hòa
gồm có ba viện, do nhân dân làm chủ, quyền lực ở nơi dân và được thực hiện
thông qua các đại biểu, mọi việc do dân định liệu. Có thể nói, các nhà tư tưởng
dân chủ đã ý thức được tầm quan trọng của nền chính trị, coi đó là yếu tố quyết
định chi phối mọi lĩnh vực của đời sống xã hội và ảnh hưởng trực tiếp đến quyền
lợi của nhân dân, Phan Châu Trinh coi cái gốc tạo nên họa phúc của nhân dân
chính là ở nền chính trị.
Tuy
nhiên, có thể nói, bước chuyển tư tưởng chính trị Việt Nam cuối thế kỷ XIX- đầu
thế kỷ XX là một bước chuyển căn bản, lâu dài, khó khăn và hết sức phức tạp của
các nhà tư tưởng. Tư tưởng chính trị tập trung vào nội dung quan trọng là tự
cường dân tộc, nâng cao dân trí, bồi dưỡng sức dân, truyền bá tư tưởng dân chủ
và dân quyền, độc lập dân tộc là mục đích tối cao với tinh thần “dĩ bất
biến, ứng vạn biến”. Tư tưởng chính trị này là sự tiếp thu những giá trị,
những tinh hoa của phương Đông và phương Tây, đặc biệt là tư tưởng dân chủ,
tiến bộ phương Tây.
Nguồn:
great post, very informative. I wonder why the other experts of
Trả lờiXóathis sector don't realize this. You should proceed your writing. I am confident, you've a great readers' base already!
stanstead abilene denberg tony lavanture
http://sosnovka.su/node/1228287
http://nirascuisine.com/?q=node/71686
http://www.asistenta-preventie.ro/?q=content/buy-twitter-followers-cheap-wants
http://kristine.ru/node/80112
http://www.sistassicurazioni.it/content/how-buy-real-followers-twitter-1-advantages
israeli m15 gas mask loglo fotsch greencastle african mango
Check out my web page - reinforced