PGS.TS. Chương Thâu, Viện Sử học *
Khoảnh khắc
giao thời giữa hai thế kỷ (XIX và XX) ở vùng Đông Á lúc bấy giờ diễn ra nhiều
sự kiện trọng đại, nhất là ở Nhật và ở Trung Quốc. Vận động duy tân ở Nhật Bản,
bắt đầu tới Minh Trị Thiên hoàng, đưa đến kết quả rực rỡ. Nước Nhật tiến lên
thành một cường quốc, đánh thắng được nước Nga. Cả thế giới, đặc biệt là Đông Á
và Đông Nam Á, thừa nhận là nhờ có duy tân, nước Nhật mới đạt được thành tựu
lớn như vậy. Vận động duy tân ở Trung Quốc, bắt đầu với vua Quang Tự, gặp sự
cản trở của thế lực phong kiến, rồi sự xâu xé của các liệt cường, trải nhiều
biến cố mới đi đến cuộc Cách mạng Tân Hợi. Nhưng chính cuộc vận động này đã dồn
dập xuất hiện rất nhiều tác phẩm lý luận chính trị xã hội, làm cho giới nho sĩ
ở Trung Quốc sực tỉnh, chuyển biến theo đường lối mới, và ảnh hưởng mạnh mẽ đến
các nước ở trong vùng. Cả khu vực Đông Á đang bắt đầu thức tỉnh, trong đó có
Việt Nam.
Riêng ở đất
nước ta, tình hình đầu thế kỷ này cùng đầy biến động. Phong trào Cần Vương đã
bị dập tắt, nhưng tinh thần diệt thù cứu nước vẫn chưa chìm xuống. Tiếng vang
từ các cuộc khởi nghĩa (từ Phan Đình Phùng đến Đề Thám) vẫn còn ảnh hưởng lớn,
vẫn thôi thúc mọi người. Lớp văn thân trước kia, có vai trò chỉ đạo các cuộc
nổi dậy, tuy không còn người lãnh tụ tiêu biểu nữa, song cái chí nguyện độc lập,
tự do, chống bọn xâm lăng của họ vẫn còn đó, còn nung nấu chí nguyện phục thù.
Một số nhà nho kế cận vẫn còn bị hấp dẫn bởi những ngọn cờ quật khởi, vẫn ước
mong được vì “non nước tuốt gươm ra”. Tuy nhiên, đã phảng phất cái quan niệm
nhận thấy rằng những biện pháp đấu tranh: lập căn cứ riêng, cướp thành, giành
đất như các cuộc khởi nghĩa trước đây có lẽ là không ổn. Phải gánh đích bằng
những phương sách khác phải tiến hành cách mạng bằng các hình thức đấu tranh
khác. Thời kỳ bình định cơ bản đã qua rồi, chính quyền thực dân đang chuyển
sang đường lối khai thác, và vì thế mà đất nước này mang thêm những cục diện
mới. Vừa muốn kìm hãm xã hội, nhưng lại cũng vừa cần phải có sự đổi thay mới
hợp với sự điều hành của kẻ cầm quyền. Miền Bắc, miền Trung chưa có bao nhiêu,
nhưng miền Nam
đã đổi thay nhiều lắm. Tổ chức quản lý khác việc học hành phải theo chương
trình Pháp, khoa cử bị bỏ, việc đào tạo trước nhất là kiếm người phục vụ cho
bọn thực dân. Việc kinh doanh được mở mang, các đồn điền, nhà máy bắt đầu phát
triển. Khá quan trọng là sự ra đời của những người làm nghề tự do, và sự tiếp
thu văn hoá mới từ phương Tây đưa đến. Bấy nhiêu biến cố đã làm cho các nhà nho
phải nhìn thế cuộc bằng con mắt khác. Rõ ràng là xã hội đang có cái mới, ngày
càng nhiều và phát triển, nhà nho không muốn chấp nhận cái mới ấy cũng không
được. Đúng lúc ấy thì có khuynh hướng duy tân – nhất là từ bên Nhật đưa sang.
Những nhà nho còn dồi dào nhiệt huyết nhất bỗng thấy tăng sức mạnh cho “giống
da vàng đánh bại bọn da trắng”. Vậy là phải duy tân, và có thể bắt chước hướng
duy tân của Nhật Bản. Một số nhà nho mạnh bạo nhất, có ý chí phục thù quyết
liệt nhất, đã thiên về khuynh hướng ấy.
Nếu tấm gương
duy tân Nhật Bản kích thích một bộ phận nhà nho Việt Nam một cách sôi nổi, thì
ở một bộ phận nhà nho khác, tình huống cuộc duy tân Trung Quốc lại có phần đậm
đà hơn. Lý do đơn giản là vì sách báo của Trung Hoa vào Việt Nam dễ hơn, đọc nhanh và cũng hiểu
nhanh hơn. Chưa thấy nói có tác phẩm nào của Nhật Bản bằng tiếng Nhật được lưu
hành ở nước ta, và những hiểu biết về Nhật Bản lúc đó, cũng chủ yếu bằng phương
tiện ngôn ngữ của Trung Quốc. Lúc đó, ở Trung Quốc tư tưởng duy tân càng thêm
sôi nổi. Một loạt tác giả mới, sách báo mới của những hội nghiên cứu, hội chính
trị mới đã ra đời, đều có tính hướng đến Việt Nam. Tất cả đều nhất loạt hô hào
cái mới, lên án Thanh triều hủ bại, đòi bỏ khoa cử, phủ nhận chế độ phong kiến,
đề cao dân chủ, tán thành dân quốc. Các tác phẩm phương Tây cổ xuý cho tư tưởng
dân chủ đều được dịch ra, những tên tuổi mới lạ được phiên âm thành Hán tự ta
trở nên quen thuộc: Mạnh Đức Tư Cưu (Montesquieu), Lư Thoa (J.J Rousseau), Phúc
Lộc Đắc Nhĩ (Voltaire), v.v… Các nhà nho Việt Nam đã được đọc những sách ấy và
hào hứng tiếp thu, trân trọng những kiến giải mà họ cho là hợp lý nhất, mới
nhất và đúng nhất với lịch sử nhân loại tiến hoá. Họ cảm thấy phải đi theo con
đường này, và đó cũng là con đường cứu nước hiệu nghiệm. Cũng như một số nhà
nho trên, lòng yêu nước của họ chưa hề nguội lạnh, con đường duy tân này cũng
là con đường thích hợp mà có phần nào chưa phải trực tiếp đương đầu với gươm
súng của bọn thực dân.
Thế là hình
thành ra hai phái trong công cuộc vận động cứu nước. Một phái chủ trương giành
độc lập trước nhất, phải vũ trang bạo động, nếu sức mình chưa đủ thì tìm viện
trợ ở ngoài. Hoạt động theo hướng này, nếu ở ngay trong nước thì phải tiến hành
một cách bí mật, nếu ở ngoài nước thì hăng hái học tập Nhật Bản và Trung Quốc,
tất nhiên phải đề phòng sự khủng bố truy lùng của địch. Những nhà nho đi con
đường này được xem là nằm trong tổ chức bí mật, gọi là ám xã. Phe ám xã sang
Tàu, nhất là sang Nhật, tức là làm nhiệm vụ Đông du. Còn phe kia, tiến hành vận
động đổi mới ngay trong nước, tìm cách khai thác triệt để những điều kiện công
khai, hô hào nâng cao dân trí, với danh nghĩa là thúc đẩy cho quần chúng thấy
rõ cái hủ bại của đất nước dưới chế độ phong kiến quân chủ. Việc làm này có thể
tiến hành đàng hoàng trước bộ máy chính quyền thực dân và tay sai. Vì thế,
người ta gọi họ là ở trong phái minh xã. Minh xã hay ám xã, thì vẫn cùng chung
mục đích đổi mới đất nước, giải phóng dân tộc.
Trong quá
trình tuyên truyền giải thích chủ trương, có trường hợp các nhà nho trong hai
phái này tranh luận với nhau, thậm chí phản đối nhau kịch liệt, nhưng thật ra
thì họ “tương phản nhi tương thành” (chữ dùng của Huỳnh Thúc Kháng). Dân chúng
không hề nhầm lẫn điều đó, mà vẫn kính trọng, vẫn ủng hộ cả hai với nhiệt tình
ca ngợi và tuân thủ như nhau. Họ đều được xem là những nhà chí sĩ cứu nước. Có
người còn nghĩ rằng, chính các nhà nho phân công nhau, chia việc cho nhau và để
cùng đi tới kết quả. Bản thân hai phái nhà nho này, trong nhiều trường hợp, đã
có cách nói như nhau, đặt vấn đề phục vụ dân tộc như nhau, chứ không hề trái
ngược gì nhau cả.
Hai ông Phan
Châu Trinh và Phan Bội Châu không nhất trí với nhau về đường lối, nhưng vẫn là
bạn đồng chí, đồng tâm, và phong trào được gọi là Duy Tân (bao gồm cả Đông Kinh
nghĩa thục) cũng có quan hệ với Duy Tân hội và với Quang Phục hội. Bọn thực dân
và tay sai, hiểu rõ điều này hơn ai hết, và đã tìm cách khủng bố cả hai phái ám
xã, minh xã với biện pháp khắc nghiệt như nhau.
Việc vận động
duy tân trong nước chủ yếu là do phái minh xã. Cách tiếp nhận tư tưởng duy tân
của hệ, chủ yếu là bằng tân thư, nghĩa là bằng sách báo ở Trung Quốc, ở Nhật
Bản truyền sang. Có thể nhận ra trong kho sách này những loại tài liệu sau đây:
1. Loại sách
giới thiệu, thuyết minh về tư tưởng duy tân dân chủ (tân thư). Có những bộ phận
sách tiêu biểu như Đại đồng thư của Khang Hữu Vi, nhất là bộ sách Ẩm Băng Thất
tùng thư của Lương Khải Siêu. Bộ sách này có ảnh hưởng rất lớn đến các nhà nho
Việt Nam.
Đọc Trung Quốc hồn, người ta cảm thấy Lương Khải Siêu không chỉ nói về Trung
Quốc mà đang nói về Việt Nam
với tất cả các lạc hậu của xã hội, những hiểm hoạ đối với nòi giống trước tình
hình mới. Quyển sách Mậu Tuất chính biến ký, kể rõ cuộc vận động duy tân thất
bại của Quang Tự, cho thấy được những xáo động lớn lao của Trung Quốc và đã
thôi thúc nho sĩ Việt Nam cần phải kịp thời đổi mới, thấy rõ hơn bộ mặt và bản
chất phản động của chế độ phong kiến quân chủ. Hai tác giả Khang, Lương trở
thành những lý thuyết gia chỉ lối đưa đường cho các nhà nho duy tân.
2. Cùng với
Mậu Tuất chính biến ký, còn có một số sách có tính cách là những tập vịnh sử,
ký sự về tình hình hiện đại của Nhật Bản như Nhật Bản duy tân tam thập niên sử
(bản dịch chữ Hán của La Hiếu Cao), v.v… Tấm gương duy tân của các nước láng
giềng được các sách này vẽ ra trước mắt các nhà nho, càng tăng thêm hào hứng và
quyết tâm đi vào hoạt động.
3. Nhiều tập
sách nêu những tấm gương chiến đấu của các chí sĩ các nhà hoạt động chính trị,
hoạt động cách mạng của toàn thế giới cũng được các nhà nho đón đọc một cách
say sưa. Có tập như Kinh quốc mỹ đàm, nêu gương phụ nữ: Các bà Qua Đặc (Jeane
d’Arc), bà La Lan (Roland); có tập như Cận thế chi quái kiệt, đề cập đến đủ
loại anh hùng, đều là những người anh hùng có công đổi mới đất nước của họ, dù
đó là vua chúa hay tổng thống, giám quốc: Vua Bỉ Đắc (Pierre le Giand) ở Nga,
Hoa Thịnh Đốn (Washington) ở Mỹ, Nã Phá Luân (Napoléon) ở Pháp, Tỉ Sĩ Mạch
(Bismarck) ở Đức v.v… Nhiều sách báo khác cũng nêu những tấm gương như Mã Chí
Nê (Mazzini), Gia Lý Ba Đích (Garibaldi) ở Ý, như Phúc Trạch Dụ Cát (Fukuzawa
Yukichi), Cát Điền Tùng Âm (Yoshida Syoin) ở Nhật, v.v… Tóm lại, nhà nho Việt Nam
lúc này đã được làm quen và sùng mộ tất cả những nhà ái quốc cổ kim. Tất cả đều
được xem là thần tượng và đều được đưa vào văn chương cổ động Việt Nam:
người đọc nếu không hiểu, phải tìm lấy mà hiểu 1. Thậm chí, có những người lấy
ngay tên các thần tượng ấy đặt làm biệt hiệu của mình. Phan Châu Trinh tự đặt
tên mình là Hy Mã (Mã Chí Nề: Mazzini).
4. Cùng với
loại sách này là những tập sách dịch các luận thuyết của các nhà tư tưởng thế
kỷ XVIII ở phương Tây (có nhiều bản dịch ra Hán văn của nhiều tầng lớp dịch
giả). Được quen thuộc nhất là bộ Vạn pháp tinh lý của Mạnh Đức Tư Cứu (Esprit
aes Lois của Montesquieu), bộ Dân ước của Lư Thoa (Contrat social của J.J.
Rousseau). Rồi những sách của Đạt Nhĩ Văn (Đarwin), Tư Tân Tắc Nhĩ (Spencer),
v.v… Tư tưởng dân chủ trong các lý thuyết này có giá trị chi đạo rất lớn, và
các lý thuyết gia này luôn được ca ngợi. Phan Bội Châu khi viếng Phan Châu
Trinh đã phải viết:
Cậy Tây học
dặn dò phương tự chủ, Lư Thoa, Mạnh Đức so sánh người xưa.
5. Cuối cùng,
còn phải nhắc đến các báo chí (tân văn) nhất là của Trung Quốc được truyền sang
Việt Nam
lúc bấy giờ, đều là tài liệu quý được các nhà nho đón nhận. Đặc biệt là tờ Dân
báo của Trung Quốc Đồng minh do Chương Thái Viêm làm chủ bút. Cùng với các ông
Đàm Tự Đồng, Trâu Dung, Lương Khai Siêu, v.v… Chương Thái Viêm là một kiện
tướng xuất sắc trong trường ngôn luận lúc bấy giờ.
Cùng với những
loại sách báo này, người ta cùng tìm cách cho lưu hành những văn bản của những
người Việt Nam tiên giác như Các bản điều trần của Nguyễn Trường Tộ, bản Thiên
hạ đại thể luận của Nguyễn Lộ Trạch. Ngoài ra, khuynh hướng chú trọng về thực
nghiệm khiến cho một số nhà nho cũng tìm cách nghiên cứu một số vấn đề khoa
học. Các sách cũ (không thuộc thời kỳ duy tân) ở Trung Quốc lại được lục ra để
tìm hiểu về nhiều lĩnh vực: Sách nông nghiệp như Nông chính toàn thư, sách
thiên văn như Quản khu trắc lệ. Rồi những sách theo dạng tu tri (toán pháp,
cách trí, v.v…) đều được tìm đọc. Đã nói cách học xưa là học hư văn, thì học
mới phải chuyên về thực nghiệp. Điều đó được các nhà nho nhận thức một cách sâu
sắc và cảm động, khiến cho họ phải tìm cách tự trang bị kiến thức, trong hoàn
cảnh giáo dục lúc bấy giờ.
Tiếp thu tân
thư tân văn như vậy, đồng thời các nhà nho minh xã cũng bắt tay vào hành động.
Việc làm của họ tập trung vào một chủ đích lớn là thức tỉnh đồng bào, cốt nhằm
cho nhân dân quần chúng cả nước thấy rõ nguyên nhân vì đâu mà chúng ta sống
trong tình trạng “người ngu, nước yếu “(chữ dùng của Ngô Đức Kế). Họ trực tiếp
đả kích cái học cũ, đầu óc hủ nho và lối văn chương bát cổ làm mê muội con
người. Họ công kích những thói hư tật xấu và lên án chế độ phong kiến, chế độ
quân chủ, nhắc nhở đến lịch sử cha ông, vạch rõ những thảm cảnh của đất nước
lâm vòng nô lệ. Hướng đi của họ là nhằm cổ động cái học mới (tân học) và cổ
động cho thực nghiệp. Để thực hiện cho chủ trương này, việc làm cụ thể của họ
là:
- Mở các
trường học: Các nhà Duy Tân ở Quảng Nam (Phan Châu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng,
Trần Quý Cáp) đi đầu trong việc đề xướng khai dân tự với việc mở hàng loạt
trường ở hầu khắp các làng quê của xứ Quảng. Đó là các ngôi trường kiểu mới của
dân tộc đầu thế kỷ trước. Nhưng tiêu biểu hơn cả là trường Đông Kinh nghĩa thục
ở Hà Nội (đã có nhiều tài liệu viết về trường này). Nhà trường có chương trình
đường lối như Văn minh tân học sách, có tổ chức quy mô thu nhận hàng nghìn học
sinh, có nhiều hình thức hấp dẫn: “Buổi diễn thuyết người đông như hội/ Kỳ bình
văn khách tới như mưa“
- Nhà trường
có nhiều tác phẩm xuất sắc được lưu hành, phổ biến ra cả ngoài trường như những
tài liệu tuyên truyền cứu nước. Nhiều địa phương khác trong Nam ngoài Bắc đã cố gắng phỏng theo
mô hình này, dù ở quy mô nhỏ hẹp hơn. – Tổ chức diễn thuyết ở nhiều nơi, nói về
các đề tài liên quan đến vận động học mới, đả kích tư tưởng, phong tục cổ hủ,
đề cao dân chủ dân quyền. Rất nhiều nhà nho có uy tín (các vị tiến sĩ, cử nhân,
tú tài, các ông đốc học, giáo thụ, huấn đạo) tham gia công việc này, gây một
phong trào truyền bá tân học rất sôi nổi.
- Lập các hội
buôn, các nhà hàng để giới thiệu, thông thương các hàng nội hoá, bán sách tân
thư. Cửa hàng Hồng Tân Hưng (nối theo Đông Kinh nghĩa thục) miền Bắc, cửa hàng
Triệu Dương thương quán (Nghệ An), cửa hàng Liên Thành (miền Nam Trung Bộ),… là
những thí dụ.
- Ngoài những
hình thức trên đây, ở một số nơi khác trong nước, còn có những phong trào đột
khởi, cũng do những nhà nho duy tân tiến hành. Khởi đầu, có lẽ là do sáng kiến
của một vài vị thân sĩ nào đó, sau được lớp nhà nho trẻ tuổi thực hiện một cách
ào ạt. Thí dụ như phong trào cắt tóc: cắt cái búi tóc được xem là một hình thức
tiêu biểu cho cái cục hủ cổ truyền của Việt Nam.
Những hành
động như trên, cố nhiên là do sự chỉ đạo, sự thôi thúc của các nhà nho trong
phái minh xã. Nhưng trong phạm vi bí mật, không phải không có tác động của phái
ám xã. Tài liệu học tập ở Đông Kinh nghĩa thục có những thơ văn cổ động của
phái Đông Du được dịch và lưu hành (Hải ngoại huyết thư của Phan Bội Châu được
Lê Đại dịch). Có cả những liên lạc kín đáo giữa phong trào Đề Thám với trường
này. Và ở miền trong, sự thân tình của Phan Bội Châu (lãnh tụ phái ám xã) cùng
các ông Đặng Nguyên Cẩn, Trần Quý Cáp càng chứng tỏ họ cùng chung mục đích. Bản
án kết tội Huỳnh Thúc Kháng, Phan Thúc Duyện, Nguyễn Thành, Lê Bá Trinh của
thực dân, nói rõ là những người này (minh xã) đã thông đồng với Phan Bội Châu
(ám xã).
Rồi như chúng
ta đã biết, tất cả thế hệ nhà nho này, từ Nam chí Bắc, đều bị khủng bố. Hàng
trăm nhà nho đều bị đưa ra Côn Đảo giam cầm. Trong cuộc đàn áp phong trào chống
thuế, một số nhà nho cầm đầu đã bị địch tử hình (Trần Quý Cáp, Trịnh Khắc Lập,
Nguyễn Bá Loan…). Huỳnh Thúc Kháng nói đây là giai đoạn “mạt kiếp của chữ Hán”
(Thi tù tùng thoại).
Điều đặc biệt
đáng ghi nhận ở đây là những nhà nho trong phái duy tân, có khá nhiều là những
cây bút văn chương xuất sắc. Họ trung thành với chủ trương đánh thức đồng bào,
bài xích hư văn, hô hào thực nghiệp. Có lẽ lần đầu tiên đất nước Việt Nam
này mới có một chương trình vận động văn hoá có bài bản, có lý luận hẳn hoi.
Trước đây, văn chương và học thuật Việt Nam không đề xuất được một tí lý luận
nào, ngoài cái phương châm “văn dĩ tải đạo” quen thuộc từ bên ngoài đưa đến.
Mãi sau này, vào giữa thế kỷ XX, một vài năm trước Cách mạng tháng Tám năm
1945, Đảng Cộng sản mới đưa ra Đề cương văn hoá, đề xuất lý luận quan điểm tiến
bộ về phương diện này. Vinh dự cho các nhà nho duy tân, cho Đông Kinh nghĩa
thục là đã đưa ra bản Văn minh tân học sách, chỉ rõ được bốn nguyên nhân kìm
hãm văn hoá dân tộc và đề ra sáu phương châm vận động văn hoá mới. Giờ đây, ta
có thể thấy nhiều bất cập trong đường lối chính sách đó, nhưng đặt vào hoàn
cảnh đương thời, thì đó phải xem là một thành tựu lớn trong lịch sử phát triển
văn hoá Việt Nam.
Tiếp theo đường lối cơ bản đó là những tác phẩm có giá trị nhất định cả về văn
chương và tư tưởng. Các nhà văn của Đông Kinh nghĩa thục có rất nhiều sáng kiến
biến hoá, sử dụng nhiều thể loại phục vụ mục đích tuyên truyền giáo dục của
mình:
- Họ viết rất
nhiều các bài thơ cổ động, dùng vần điệu lục bát, nhắc nhở quần chúng về từng
nhiệm vụ duy tân cụ thể. Họ có sáng kiến tìm những đầu đề hấp dẫn, khêu gợi,
rất hợp với tâm lý quần chúng. Bài thơ ngắn này là Kêu hồn nước, bài ca trù gọn
nhẹ kia là để hú hồn thanh niên. Rồi những lời mẹ dạy con, vợ khuyên chồng rất
thích hợp với sự tiếp nhận của đại đa số quần chúng.
- Họ viết
những bài thơ có tính cách chuyên đề, đi hẳn vào những yêu cầu tố cáo thói hư
tật xấu, hoặc hướng dẫn một nhiệm vụ cụ thể, chỉ rõ từng vấn đề thiết cốt trong
nhiệm vụ duy tân. Đây là bản Cáo hủ lậu văn, kia là bản Giác thế tân thanh, rồi
đến những bài Khuyên học quốc ngữ, học chuyên môn, học công nghệ, học buôn bán.
Kia là những bài khuyên đoàn kết, khuyên hợp quần. Tất cả những gì cần thiết
cho sự đổi mới, Đông Kinh nghĩa thục tiêu đề cập đến một cách gọn gàng, thiết
thực.
- Đông Kinh
nghĩa thục là một trường học. Nhà trường phải có tài liệu giáo dục, có sách
giáo khoa. Cũng là lần đầu tiên mà đất nước ta có những bài dạy lịch sử, địa lý
Việt Nam
bằng văn chương quốc ngữ. Những tập sách như Quốc dân độc bản đã được biên soạn
và phát hành với số lượng lớn, được quần chúng cả nước hoan nghênh. Nhiệm vụ
duy tân thể hiện bằng phương pháp giáo dục công khai trước mũi của chính quyền
thực dân, phải nói là sáng kiến tài tình và là điều rất mới trong lịch sử giáo
dục. Từ xưa, các nhà nho chỉ biết giáo khoa là Ngũ kinh Tứ thư quá lắm nữa là
các bài giảng về đạo đức, các sách gia huấn hoặc sách từ vựng chứ đã biết đến
những hình thức giáo khoa này đâu. Đó thực sự là nét duy tân của phong trào, có
ý nghĩa lịch sử.
- Ngoài ra,
tài liệu của Đông Kinh nghĩa thục còn là những tài liệu cổ động của các nhà
cách mạng ở nước ngoài, như bản Hải ngoại huyết thư của Phan Bội Châu, Tỉnh
quốc hồn ca của Phan Châu Trinh đã được các thầy giáo Đông Kinh nghĩa thục cho
phổ biến rộng rãi. Còn phải nhắc đến những bài nói chuyện, bài diễn thuyết của
nhiều trí thức, có chân trong phong trào Duy Tân hay không, đều dược chấp nhận,
miễn là góp phần vào sự thức tỉnh quốc dân mà các chí sĩ duy tân đang thiết tha
cổ vũ. Chắc có thể có cả những tài liệu của các học giả nước ngoài, những loại
tân thư của Trung Quốc như trên đã nói.
Có kế hoạch tổ
chức quy mô như vậy, có trình độ biên soạn, tuyên truyền và huấn luyện như vậy,
điều không đáng ngạc nhiên là Đông Kinh nghĩa thục đã đạt được những thành
công. Chính quyền thực dân nhất định phải e sợ tổ chức của các nhà duy tân, và
đã thành lập những kiểu trường gọi là trường Tân Quy 2 đã tranh giành ảnh
hưởng. Nhưng tranh giành sao được, khi mà những con người do đế quốc thực dân chỉ
định không có lý tưởng duy tân, và nhất là không có được niềm tin của quần
chúng. Bọn cầm quyền chỉ có cách cuối cùng là bóp chết Đông Kinh nghĩa thục.
Nhưng cũng không có cách nào để bóp chết, mà chỉ mượn cớ vu vạ cho các chí sĩ
duy tân đã chỉ đạo phong trào chống thuế, liên lạc với phái ám xã, để dồn tất
cả vào ngục tù, không cho phát huy ảnh hưởng nữa. Đông Kinh nghĩa thục bị dập
tắt, nhưng thành tích của nó là to lớn. Những tác phẩm của nó đã tồn tại với
thời gian, trong đó ngoài những giá trị lịch sử, còn phải nói đến giá trị văn
chương. Một số người như Nguyễn Quyền, Lê Đại, Ngô Quý Siêu,… xứng đáng là
những ngòi bút xuất sắc. Thêm một điểm cũng đáng lưu ý nữa, là với văn chương
của Đông Kinh nghĩa thục, các thể văn như lục bát, song thất lục bát, ca trù,
v.v… được có thêm một giá trị sử dụng hơn. Trước đây, ta chỉ gặp nó trong những
truyện Nôm, những bài ca phong hoa tuyết nguyệt, thì giờ đây, nó thực sự trở
thành văn chương cổ động – điều mà trước đây văn học Việt Nam chưa biết đến, và
sau này các chiến sĩ trong phong trào vận động cách mạng phản đế, cách mạng vô
sản sẽ rút kinh nghiệm để phục vụ chính trị một cách tích cực hơn.
Chỉ trong một
thời gian ngắn ngủi, trên dưới chục năm, những hoạt động của các chiến sĩ duy
tân ở cả ba miền Trung Nam Bắc đã viết nên những trang sử đẹp đẽ cho đất nước
này ở cả hai bình diện chính trị và văn học (nói chung là văn hóa). Lịch sử
Việt Nam
ở đầu thế kỷ XX này ghi nhận công lao của họ, và lịch sử văn hoá cũng phải thừa
nhận sự đóng góp của họ là to lớn.
Vấn đề trước
nhất, xứng đáng được tôn vinh là tinh thần yêu nước, nguyện vọng thiết tha của
họ đối với độc lập tự do của xứ sở, với danh dự của dân tộc, của giống nòi. Nói
minh xã hay ám xã thực ra là để cho dễ nhận, dễ phân biệt phạm vi lĩnh vực hay
biện pháp hoạt động mà thôi, chứ thực ra cả hai phái này đều chung mục đích
phấn đấu, cùng chung đối tượng đấu tranh. Giữa một số người lãnh đạo phong
trào, có khi có sự không nhất trí trong cách thức điều hành, trong phương pháp
vận động, nhưng họ vẫn nhận là bạn trong tâm, đồng chí với nhau. Thậm chí có
khi họ kịch liệt phê phán nhau một cách công khai, nhưng chỉ là để cho tiện xử
lý một vài trường hợp cụ thể (như việc Phan Châu Trinh sang Nhật để gặp Phan
Bội Châu), chứ thực ra yêu cầu khôi phục nền độc lập, lật đổ chế độ quân chủ,
đưa nước nhà lên cõi văn minh, vẫn là mục tiêu chung của tất cả những người yêu
nước. “Vấn mục đích, bất vấn thủ đoạn (chữ dùng của Phan Bội Châu) là điều mà
có lẽ tất cả những người được xem là trong phái minh xã hay ám xã đều nhất trí.
Có một sự thực là minh hay ám, chỉ là để gây ấn tượng với kẻ địch mà thôi, chứ
với nhân dân quần chúng thì không hề có sự phân biệt này. Người duy tân hay
người đông du trước dân tộc, trước đồng bào đều là những chí sĩ và chiến sĩ.
Đối với chính quyền thực dân hay với bọn tay sai cũng vậy. Chúng vẫn nhận ra
được: minh hay ám, đều là những người đang gây nguy hiểm cho chúng, và chúng đã
thẳng tay đối phó, không trừ một hành động tàn bạo nào. Nhưng nói như vậy,
không có nghĩa là không thế căn cứ vào những hoạt động cụ thể của các thành
phần chí sĩ đầu thế kỷ XX này để nhận chân những đóng góp của họ đối với quốc
gia dân tộc.
Mặt khác, bên
cạnh những thành tựu rực rỡ của các nhà chí sĩ theo khuynh hướng bạo động,
chúng ta cũng phải định vị cho các chiến sĩ văn hoá trên mặt trận đấu tranh
công khai này. Họ là những chiến sĩ duy tân tiên phong của đất nước, họ xứng
đáng nhận được sự tôn vinh của các thế hệ. Những nhà duy tân đã làm cho chúng
ta được làm quen với văn hoá thế giới, văn hoá khu vực.
Người Pháp đem
văn hoá của họ sang ta, cho đến thời điểm đó đã có đến trên bốn mươi năm, nhưng
ngoài những chương trình đào tạo những kẻ tay sai, những người giúp việc, nào
có giới thiệu cho chúng ta được gì. Phải có các nhà duy tân, chúng ta mới được
làm quen với những lý thuyết mới, những nhân vật mới trên khắp toàn cầu. Cho
đến những thập kỷ 30 trở về sau, thì cái mới theo âu hoá, theo văn minh tư sản,
cũng không phải là những cái mới tiến bộ nhất, phù hợp với cuộc tiến hoá của
lịch sử nhân loại. Công lao của phái duy tân đầu thế kỷ này chính là ở đó.
Và cũng chính
ở hướng tiến bộ đó, mà các nhà duy tân phát hiện ra được căn bệnh truyền kiếp
loay hoay với cách học từ chương khoa cử, cái căn bệnh hư văn làm thui chột
những tài năng, làm lệch lạc những tâm hồn. Sự “nhiệt thành cáo hủ” ở đầu thế
kỷ này, xét về một mặt nào đó, có giá trị như một cuộc cách mạng. Phải nhờ có
các cuộc duy tân này, mà lớp trí thức – loại ông nghè, ông cống – và cả đại đa
số quốc dân nữa mới hiểu cái câu “thiên ngoại hữu thiên”! Trên cái đà đổi mới nhận
thức này, chúng ta mới thực sự được tiếp xúc nơi khoa học, kỹ thuật (tuy chỉ là
ở bước đầu), và nhất là đối với khuynh hướng thực nghiệp. Phải nói rằng đây
cũng chính là điều mà hàng trăm năm qua, những thức giả Việt Nam không phải là không biết đến. Dưới
các triều đại cũ đã có những học giả mong muốn thay đổi cách học, thay đổi thể
văn. Cả thế kỷ XIX, đã có những nhà nho “Giật mình khi ở xó nhà, văn chương chữ
nghĩa khéo là buồn tênh” (Cao Bá Quát); đã có những con người tiên giác viết ra
những điều trần tâm huyết. Nhưng tất cả hoặc chìm trong quên lãng, hoặc bị rẻ
rúng nghi ngờ, thì đến đây mới thực sự được các nhà duy tân thức tỉnh. Ưu điểm
của phái duy tân là biết khai thác lòng yêu nước để hướng dẫn vấn đề, biết đi
vào quần chúng để vận động. Đó là cái rất mới trong sự nghiệp vận động văn hoá
ở nước ta. Dựa vào lòng yêu nước, dựa vào lực lượng quần chúng thì có thể thổi
những tia le lói thành ngọn lửa. Đông Kinh nghĩa thục gây được phong trào, tân
thư trở thành động lực thôi thúc quần chúng Nam Ngãi, Nghệ An rồi cả Bắc,
Trung, Nam chính là vì lẽ đó.
Và cũng chính
trên cơ sở của khuynh hướng cơ bản đó, mà phái duy tân, đã cùng với phái bạo
động xuất dương viết nên trang sử hiện đại, mở đầu cho thế kỷ XX ở đất nước
này. Cả hai phái đều xứng đáng với quê hương, với dân tộc và trong thực tế đã
gây nên bước chuyển mạnh mẽ trong tiến trình lịch sử và lịch sử văn hoá nước
nhà.
———-
1.Thí dụ hai
câu trong một bài hát nói: Tỉ diện, Cách mi quân đối cánh Qua tình, La tứ thiếp
tân trang Nghĩa là: – Bộ mặt của ông Ti Tư Mạch (Bismarck), lông mày của ông
Cách Lan Tư Đốn (Gladstone), anh nên soi gương. – Tấm tình của bà Qua Đặc
(Jeana d’Ars), tinh thần của bà La Lan (M. Roland), thiếp xin tô điểm theo.
Trong phong trào cố động đương thời, những điển tích ấy trở nên dễ hiểu và rất
được ưa chuộng.
2 Trường Tân
Quy (Học quy tân trường) được toàn quyền Beau ra Nghị định thành lập ngày
24-91907 do Nguyên Tái Tích (anh ruột nhà thơ Tản Đà) làm Hiệu trưởng. Trường
khai giảng ngày 11-11-1907, nhằm “đối trọng” với Đông Kinh nghĩa thục, nhưng số
“sinh viên” đăng ký chưa đầy 50 người. Và chỉ hoạt động được vài tháng thì phải
đóng cửa, trường phải giải thể!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét