Loại “ba ngôi một thể” dương tính
“Chỉ có kẻ đọc sách mới biết được
cái quý báu và hiểu biết, mới biết lích sử và pháp luật, cũng chỉ có hạng này
mới biết dùng chữ đặt câu khéo léo trong đơn từ thưa kiện, chỉ một chữ là đủ
giết người rồi. Bọn người đọc sách ở Trung Quốc cùng những nhân vật đồng loại,
đã cấu tạo nên một giới gọi là thân hào, còn gọi là “bọn ủng rách”. Nếu ta lấy
cây cối là ví dụ thì bọn này là ký sinh trùng; loại sâu này thường không tốn
công sức gì mà leo đến ngọn cây cao nhất, tất cả mọi “cây si” ở Trung Quốc đều
bị bọn ký sinh trùng này bao vây. Nói cách khác, bọn chúng có thể leo lên tới
cây, ghé tai nói những câu hàm ơn hộ chất màu của đất đai, rồi lấy lợi. Quá hơn
nữa, bọn chúng còn làm việc hút màu đất thay cho cây nữa. Tình trạng đó được
gọi là lối “bao thuế” hay chuyên lợi. Lối này một mặt đã làm tan vỡ nền tảng
kinh tế của nhân dân, một mặt xâm lấn làm hại thuế khóa của quốc gia. Sự độc
quyền làm phân thu thu thuế là một nguồn lợi đẻ ra cơm áo gạo tiền của bọn thổ
hào kỳ mục; tội ác này từ khi lập dân quốc đã được cảnh báo nhiều lần.
….Giống ký sinh trùng này, đã ăn
sâu, bám chắc vào từng địa phương, bất cứ một chính quyền cai trị nào mới lên
cũng phải nương tựa vào bọn nó, rồi cùng hợp tác hay chia việc giao cho chúng
nó làm. Bọn chúng phân phối nhau “làm thịt” thuế khóa, lấy thuế mãi dâm, lấy
thuế sòng bạc. Nhận xét việc đầu tư này của của bọn chúng dĩ nhiên là mong được
đền đáp rất lớn. Điều mong ước được đền đáp rất lớn đó đủ để chứng minh nhân
dân sẽ bị tệ hại thế nào. Bọn chúng tham nhũng không có hạn chế gì cả, bởi từ
ngữ “rất lớn” không có phạm vi được xác định. Rồi bọn này lại dùng trí thức
chuyên môn, hay nghĩ ra sắc thuế mới. Mỗi vi quan lớn khi đến nhậm chức ở một
phủ huyện nào đó, trong nha môn của họ đều đã có sẵn kẻ liên hệ với bọn “thân
hào” rồi. Rồi bọn đó nếu đã được diện kiến đại lão gia (quan lớn) một lần là về
sau, không cứ có việc công hay không, bọn chúng cứ tự tiện vào nha môn để giữ
cảm tình. Một lần nào đó chúng vào nha môn thăm hỏi sức khỏe đại lão gia, trong
lúc được ngồi hầu uống trà nói chuyện cổ kim đây đó, bọn chùng thường thừa dịp
rồi tắc lưỡi mà nói: “chà”! thưa cứ nghĩ, mỗi huyện ít nhất cũng có một vạn
rưỡi máng nuôi heo, mười huyện có đến mười lăm vạn cái, giả thử mỗi cái máng
chỉ đánh thuế một đông thôi, số tiền cũng đã lớn lắm”, nói đến chỗ cốt yếu lại
tợp một hớp trà long Tĩnh. Trước những cám thán và những kiến thức được trình
bày đó, đại lão gia đã dễ dàng học thêm được vài lối “lóc mỡ dân, thịt dân”. Vị
lão gia này rất cảm kích và tự thẹn rằng mình không có được kiến thức đó. Rồi
trên đường đời ông sẽ dần dần học được đủ ngón. Sau việc thu thuế máng nuôi
heo, bọn văn nhân “thân hào” này lại nghĩ ra cách thu thuế quan tài, thu thuế
kiệu hoa…
… Ở thành thị Trung quốc bao giờ
cũng có tình trạng “ba ngôi một thể” dương tính là các viên tri huyện (tham
quan ô lại) bọn thân hào (văn nhân tồi bại) bọn phú ông trong vùng (thổ hào)
liên kết với nhau để làm việc.
… ngày nay ở các vùng quê lại nảy
ra 4 loại thế lực liên kết với nhau, tức ngoài 3 loại đã nói ở trên còn có thêm
một loại có thể gọi là “yêu ma” thâu nạp vào nữa”
Loại “ba ngôi một
thể” âm tính
"Bởi quan niệm bình đẳng có giai cấp
và chủ nghĩa danh phận trong xã hội, nên một số quy luật về hành vi xã hội phát
sinh ra. Nó là 3 định luật quan trọng không bao giờ thay đổi trong hệ thống tư
tưởng kinh nghiệm của người Trung Quốc, tính chất bất biến của những định luật
đó còn cố định hơn cả giáo điều của thiên chúa giáo ở La Mã, oai quyền còn lớn
hơn hiến pháp của Liên bang Hợp chủng quốc ở Mỹ châu. Có thể coi ba định luật
đó như ba nữ thần cai trị Trung quốc, oai quyền hơn cả tướng quân Tưởng Giới
Thạch, hay Uông Tinh Vệ tiên sinh. Ba định luật đó là sự THỂ DIỆN, VẬN MỆNH và
ƠN HUỆ . Ba chị em nữ thần thống trị Trung Quốc từ lâu và
đến nay vẫn vậy. Chỉ có cuộc cách mạng nào phản kháng được ba nữ thần này mới
kể là chân chính và đáng làm. Điều khó khăn này là ba nàng đều rất hiểu lòng
người, mà cũng có tài làm người ta say mê nữa. Các nàng đã hủ hóa tăng lữ, nịnh
hót giai cấp thông trị, bảo hộ cho quyền thế, lôi cuốn kẻ giàu có, thôi miên
anh nhà nghèo, riêng cô em út thường có dã tâm làm ung thối các đoàn thể cách
mạng. Các nàng lại có tài làm mê mẩn giới tư pháp, khiến mọi điều luật không
còn hiệu lực gì nữa, mỉm cười khinh bỉ cái dân chủ, coi chơi mọi điều lệ, lấy
quyền lợi nhân dân làm trò cười, phá hoại mọi luật lệ giao thông cùng chương
trình câu lạc bộ, tùy ý dày xéo phá hoại vườn hoa riêng của mọi nhà. Nếu chúng
là một ông vua chuyên chế, hay chúng xấu xa không ai ưa thì thế lực của chúng
hẳn không bền vững được như vậy; trái lại thanh điệu của chúng rất êm đềm dễ
nghe, dáng điệu rất khả ái, chúng bước lên chỗ pháp đình êm ái không tiếng
động, ngón tay nhẹ nhàng làm đảo lộn cả cơ quan tư pháp, cùng lúc đó chúng xoa
đầu, vuốt má các pháp quan. Thần êm ái biết bao nhiêu khi được sùng ái bọn tà
thần ấy. Thế lực thông trị của chúng vì thế mà còn mãi mãi ở Trung Quốc, không
dễ gì chốc lát mà tiêu diệt đươc".
Trích trong tác phẩm “Trung Hoa đất nước con
người”
của bác sỹ Lâm Ngữ Đường (1938)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét